Lâu lắm rồi mới có dịp về quê, những
con đường mòn cát trắng năm xưa giờ thay bằng xa lộ trãi nhựa phẳng lì và thẳng
tắp, con đường làng ngoằn nghèo gập ghềnh đá nhường chỗ cho những con hẽm tráng
xi măng chắc chắn và sạch sẽ, mái trường tiểu học, trung học phát triển khang
trang, người dân quan tâm hơn đến sự nghiệp giáo dục, nhiều em vào Qui Nhơn học
tiếp, có em đỗ đại học tận Sài Gòn…
Có mấy ai nghĩ rằng gần 50
năm trước có người thanh niên đã dũng cảm đưa vợ con vượt qua bao trảng cát
mênh mông như sa mạc, để mở trường dạy học tại làng Vũng Nồm xã Phước Lý, là
một trong những người thầy đầu tiên đem con chữ phổ biến cho lớp trẻ quê tôi.
Ông tên thật là Bùi Trọng Quang ở thôn Qui Hội, Xã Phước An, Quận Tuy Phước mà
người dân quê tôi gọi một cách thân thương và kính trọng “Thầy giáo Quang”.
Trãi qua gần 10 năm kiên
trì khắc phục mọi khó khăn vất vả, bằng sở học và lòng tận tụy, thầy ra sức
“ươm mầm” cho những thế hệ học trò đầu tiên, mà giờ này trong số họ là những kỹ
sư, bác sĩ “thành tài” hoặc những bậc cha mẹ “thành nhân” nuôi dạy con ngoan và
hun đúc tinh thần hiếu học hiện đang sống cả trong lẫn ngoài nước. Cũng chính
khoảng thời gian hòa quyện vào đời sống làng quê, hoàn cảnh các trò còn
nhiều thiếu thốn gian khó nhưng vẫn để lại trong trái tim ông tình cảm sâu đậm,
thắm thiết, sau này khi không còn dạy tại trường làng nữa thầy đã viết một bài
thơ để thể hiện nghĩa ân tình đó. Dù bài thơ ra đời gần 40 năm, người đọc vẫn
nhận ra những lời khuyên chí tình, hữu ích. Nhân kỷ niệm ngày già giáo Việt Nam
20-11 năm nay, xin ghi lại nguyên vẹn bài thơ như tấm lòng thành tưởng nhớ
thầy.
Bài thơ của thầy Bùi Trọng Quang:
Giờ xa cách,
buồn không em nhỉ?
Riêng phần thầy
dào dạt nhớ thương
Chuỗi ngày qua
vui dưới mái trường
Em chăm chỉ,
thầy chuyên dạy dỗ
Từ bé, đến những
trò bé nhỏ
Thầy mến yêu
trọn vẹn chân tình
Chẳng rẽ phân
khờ dại, thông minh
Tất cả được tròn
đầy thương mến
Cảnh, tình ấy
chứa chan lưu luyến
Muốn được sao
gần mãi các em
Bỡi người xưa
cảnh cũ đã quen
Với bãi cát vàng
phơi óng mượt
Với biển rộng
trong xanh làn nước
Sóng bập bùng
reo vỗ ngày đêm
Cảnh nên thơ đá
đẻ giếng tiên
Từng quyến rủ
muôn ngàn du khách
Vì thời cuộc
mười năm xa cách
Lòng vẫn còn
trìu mến nơi này
Mãi ước ao có
dịp về đây
Vui sống lại với
nghề dạy cũ
Về thấy cảnh
càng thêm quyến rủ
Miếu đình trung
đồ sộ, khang trang
Ngói đỏ tươi
tường thắm vôi vàng
Bao nhà đất giờ
xây bằng gạch
Đường thẳng tắp
đắp, xây, rộng, sạch
Giếng thêm nhiều
thích hợp vệ sinh
Thảy sống vui
thoải mái an lành
Thầy cũng muốn ở
lâu dạy dỗ
Nhưng ngắt thấy
nhiều em túng khổ
Gặp phải năm
biển nước mất mùa
Gạo thóc cao,
làm chẳng đủ mua
Ăn tạm đỡ khoai
mì qua bữa
Tình, cảnh ấy
dạt dào chan chứa
Nhưng ngặt vì
thầy cũng quá nghèo
Dạy các em để
kiếm tiền tiêu
Học phí thấp
thầy không đủ sống
Đành xa cách cõi
lòng xúc động
Trên bờ mi dòng
lệ tuôn rơi
Giọng nghẹn ngào
khuyên bấy nhiêu lời
Cố gắng học,
đừng chơi em nhỉ
Ngọc bất trác do
hà thành khí
Gương không lau
dễ được sáng chăng
Lời người xưa
khuyên nhủ ta rằng
Sắt dồi mãi nên
kim có thuở
Dẫu ai có tối
tâm, kém dở
Học chuyên cần
cũng trở nên hay
Trò gắng ghi lời
nhủ của thầy
Chắc chắn sẽ
tương lai tươi sáng
Giờ dưới mái
trường vui thầy, bạn
Rồi mai này, mỗi
kẽ một phương
Thầy xa em về
với cố hương
Lòng mãi luyến
nhớ nhung dào dạt.
maithanho@yahoo.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét